{the sweetest joy and the wildest we is the love}
Lullaby và Sandman từng không có điều gì chung, ngoại trừ đều là users
của mạng Trí Tuệ Việt Nam - Sài Gòn. Cả hai đều thấy ID của người kia
nhìn hay hay trên online list, để rồi bất ngờ khi biết được sự trùng hợp
về ý nghĩa - "bài hát ru" và "người ru ngủ".
Sandman là 1 anh chàng điển trai - niềm mơ ước của các cô gái;
Lullaby là 1 cô gái không có nước sơn tốt, nhưng lại luôn là phao cứu
trợ cho bạn bè. Khi gặp nhau lần đầu, họ đều không nghĩ họ là đối tượng
của nhau.
Đại từ đầu tiên Lullaby và Sandman dùng để xưng hô là... thầy và cô.
Cô giáo Lullaby đã đi làm trước khi quen Sandman; còn Sandman thì làm
thầy của Lullaby trong lĩnh vực IT, vì lúc đó Sandman đang là... sinh
viên IT năm thứ hai.
Họ đã từng chơi với nhau như... sư muội - tiểu đệ, thậm chí Sandman
từng giúp Lullaby "chinh phục" đối tượng khác. Nhưng cuối cùng, bàn phím
của Sandman lại lạc hướng, quay về trái tim Lullaby.
Bây giờ Lullaby và Sandman đã có chung một người bạn nhỏ - Mẫn Kỳ
thông minh như Sandman và nói... nhiều như Lullaby.
Nếu được hỏi "Internet đã thay đổi cuộc đời bạn như thế nào?", câu
trả lời của bạn sẽ là gì?
Chúng tôi đã nhận ra rằng, trong rất nhiều trường hợp, Internet giúp
biến cái không thể thành có thể. Trang web này là kết quả "học tập" của
một người đã từng chỉ biết dùng máy vi tính để soạn thảo văn bản. Chúng
tôi rất hân hạnh được đón bạn ghé thăm và mong bạn hãy đóng góp và chia
sẻ kinh nghiệm giúp chúng tôi hoàn thiện trang web. Chân thành cám ơn!
Bài toán Tình yêu
Ngày …tháng …năm…
Nhỏ ! Nhỏ thường cằn nhằn anh giống cây xương rồng khô khan và
đầy gai, nhưng nhỏ nè, mỗi khi xương rồng nở hoa thì quí lắm
đấy. Anh chẳng biết viết thơ hay làm văn để tặng nhỏ. Anh chỉ
thích Toán, Anh Văn, Vi Tính…thôi. Không biết từ trước đến nay,
nhỏ nhận được bao nhiêu “tác phẩm” của mấy gã trồng si theo nhỏ
nhỉ ? Có lẽ anh thiếu lãng mạn thật, anh chỉ thích những thứ rõ
ràng, logic và có thể chứng minh một cách chắc chắn. Viết thơ,
phổ nhạc thì anh mù tịt, anh chẳng biết nói sao cho nhỏ hiểu
lòng anh bây giờ. Thôi thì, để anh làm một bài toán chứng minh
cho nhỏ rõ tình cảm của anh nhé!
Bài toán tình yêu
Đề bài : Anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và
Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là
đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.
Giả thiết 1 : X yêu Y
Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng
chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết
bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá
đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh
đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với
nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như
vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng
với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày
nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh
còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm
người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình
của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể
nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét
mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng
khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì
phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi
chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm
tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ,
anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo
lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ
nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh,
mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào
sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì
thào: “Mày làm sao thế ?”
Biện luận:
“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói
mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt
lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày
cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác
lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để
nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ
có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic :
Anh yêu nhỏ.
Giả thiết 2 : Y yêu X
Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người
ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ,
anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.
Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng
có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng
gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà
để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh
đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác
một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ,
cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt
nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo:
“Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy
thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy
lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi
la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ
cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc
cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết
anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy
thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp
nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ
nghĩ đi nhé !
Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà,
nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau
gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi
uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự
dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy?
Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai
không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ
định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh
là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn
lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn.
Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận
được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi,
thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài
chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào
là lễ độ !
Biện luận:
Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy
ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ
không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không
được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe
khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt
anh, đau lắm, tội nghiệp!
Từ (1) và (2) =>
Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau
Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn
gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và
ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị
và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh,
nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh
đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh
chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch,
lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét.
Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu
luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng.
Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của
nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ
tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng
quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với
tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng
quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh
luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm
tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn
phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê…
Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn
không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho
tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ
quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.
Biện luận:
Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan
trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa
được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy
không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy
là quá đủ rồi.
Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X
Chứng minh: không tìm ra
Biện luận:
Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán
hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng
gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi
vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng
nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó
sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì
nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì
phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà
anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết
thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.
Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y
Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ
yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết
này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.
Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X
Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không
đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra
một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người
đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ.
Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà
phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn
ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết
thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả
thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !
Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi
mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !
Café sữa vs café đen
Vào quán uống nước, em luôn gọi café
đen. Anh luôn gọi café sữa.
Người ta mang nước ra, luôn luôn
nhầm lẫn. Anh café đen. Em café sữa.
Em nhanh tay đổi 2 món. Người bồi
bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người
ta đi, anh trách: “Sao không để người ta đi rồi em hãy đổi? Làm
mất mặt anh quá!!!” Em cười phá lên: “Đằng nào cũng vậy. Đâu có
gì mắc cỡ!”.
Em con gái mà lại thích café đen.
Anh con trai nhưng rất thích café
sữa.
Em bảo café đen nguyên chất, tuy
đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì
sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.
Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm
mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào của sữa…
Anh và em luôn thế. Khác nhau hoàn
toàn.
Anh và em không yêu nhau. Đơn giản
chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè 1 chút. Gần giống như tình
anh em.
Nhưng em không chịu làm em gái anh.
Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có
vẻ… hàng trăm cái “có vẻ” và em không đồng tình.
Anh cũng không muốn anh là anh trai
của em. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo,
vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.
Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi
uống café. Em café đen, anh café sữa.
Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi
vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa. Em café
đen.
Anh có bạn gái. Bạn gái anh
xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như 1 con thỏ
non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không “ba gai”, bướng bỉnh như
em.
Em có bạn trai. Bạn trai em
đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với em, anh ấy không
bao giờ khiến em tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là
chỗ dựa vững chắc.
2 cặp thỉnh thoảng gặp nhau. Em vẫn
café đen. Anh luôn café sữa.
Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em.
Em không chịu, café đen là sở thích của em.
Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống
café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa
hợp khẩu vị với anh.
Trong lúc nói chuyện, thường
thường anh và em vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hòa
giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con
gái.
Cuối cùng anh là anh. Em vẫn là em.
Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời
gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản
không hợp nhau. Dù cô ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn
thấy thiếu thiếu cá tính gì đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự
hấp dẫn anh.
Em chia tay bạn trai. Có một
lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng em không hối hận. Em và bạn trai
không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến em bực
mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà
“thiếu thiếu” ấy làm em chán nản.
Anh và em không hẹn mà gặp
nhau ở quán café cũ.
Em gọi café đen.
Anh gọi café sữa.
Người bồi đã quen với 2 người.
Anh ta không để nhầm chỗ nữa.
Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi
người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa
về phía em.
Hôm đó 2 người uống thử “khẩu
vị” của người kia.
Đêm ấy, anh nhắn tin cho em
“Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thích nó!”
Em nhắn tin lại cho anh “Café
thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa…”
Sau đó em và anh luôn đi cùng
nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không
quên gọi café đen cho anh…
Café đen hay café sữa đều
là café, phải không?
Tình yêu
đắng hay tình yêu ngọt đều là tình yêu… chẳng phải sao???
SMILY
Laura Jeanne Allen
Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay
chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là
một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà, còn
người kia sẽ đi tìm.
Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn
đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn
lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên
tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết
nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong
giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một
phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.
Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu
nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi"
của ông bà tôi.
"Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị
bệnh ung thư. Bà yếu dần và không rời khỏi giường được nữa. Và
một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế
đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng
trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất
cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần
giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và
nghẹn.
Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã
được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.
Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là
gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily"
đơn giản là "See how much I love you".
Lời tỏ tình không lãng mạn
Thư Bố gửi con gái.
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay
với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi
mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là
vui, con không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người
ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được
nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn
bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất
bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi
mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.
Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi
giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi
giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế.
Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó
chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn
để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu
nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương
lai của mình.
Con có thể phải lòng 1 người con không tin cậy, nhưng thật khó
mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật
là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử
và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu
hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những
người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào
khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải
yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn
hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.
Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một
cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em,
như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại
có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu
"tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh
ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy.
Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho
lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như
cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây
ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau
say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy,
tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy
như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như
mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm
thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ
bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không
hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như
em vẫn vậy!"
Bố của con.
Source: Báo HHT số 545
Hoa hồng tặng Rose
Hoa hồng đỏ là loại hoa cô thích nhất, tên cô cũng là Rose,
nghĩa là hoa hồng. Mỗi năm chồng cô thường gởi một bó hoa hồng
đỏ buộc bằng những chiếc nơ xinh xắn vào ngày Valentine. Vào năm
anh mất, một bó hoa hồng lại được gởi đến cho cô. Trên tấm thiệp
ghi: “Valentine của anh” như mọi năm về trước.
Mỗi năm anh gởi hoa hồng cho cô và những lời chúc luôn là: “Ngày
hôm nay anh yêu em nhiều hơn ngày này năm trước. Tình yêu của
anh dành cho em luôn tăng lên qua mỗi năm”. Cô biết rằng đó là
lần cuối cùng hoa hồng xuất hiện.
Cô nghĩ anh đã đặt trước hoa hồng cho ngày này. Người chồng yêu
dấu của cô không biết rằng anh sẽ ra đi. Anh luôn thích làm sớm
mọi việc trước khi nó xảy ra. Để rồi nếu anh quá bận rộn thì mọi
việc vẫn xảy ra tốt đẹp.
Cô cầm những cành hoa và cắm chúng vào cái lọ đẹp nhất. Cô ngồi
đó hàng giờ đồng hồ, trên cái ghế chồng cô yêu thích nhất. Những
cành hoa hồng được đặt trước bức hình của anh.
Một năm trôi qua, thật khó khăn khi sống mà không có anh. Sự hiu
quạnh và cô đơn đã trở thành số phận của cô.
Vào ngày Valentine, chuông vang lên, và kìa những bông hồng đặt
trước cửa. Cô cầm những bông hồng lên và sửng sốt nhìn. Cô chạy
đến điện thoại để gọi cho cửa hàng bán hoa. Ông chủ cửa hàng bắt
máy và cô muốn ông giải thích tại sao họ làm điều đó với cô, làm
cho cô đau khổ. “Tôi biết chồng tôi đã qua đời hơn một năm
trước”.
Ông chủ đáp: “Tôi biết cô sẽ gọi và cô muốn biết điều gì. Những
bông hoa cô nhận được hôm nay, đã được đặt hàng trước. Chồng cô
luôn sắp đặt trước, ông ta đã ra đi nhưng không có điều gì thay
đổi. Ông đã đặt hàng với chúng tôi và cô sẽ nhận được hoa hồng
mỗi năm. Còn một điều khác tôi nghĩ cô muốn biết đó là ông ta đã
viết một tấm thiệp đặc biệt và ông ta đã làm điều đó vào năm
trước. Mãi đến bây giờ tôi mới biết ông ta không còn nữa”.
Cô cảm ơn ông chủ và gác máy, nước mắt cô trào ra. Những ngón
tay cô rung lên khi cô từ từ cầm lấy tấm thiệp. Bên trong tấm
thiệp, cô thấy anh đã viết cô. Rồi cô đọc trong im lặng những
điều anh viết:
“Chào người yêu của anh, anh biết rằng đã một năm kể từ ngày anh
ra đi, anh hy vọng sẽ không quá khó khăn để em vượt qua. Anh
biết em đã trải qua sự cô đơn và đau khổ thật sự. Tình yêu chúng
ta dành cho nhau làm cho mọi điều trong cuộc sống tươi đẹp hơn.
Anh yêu em nhiều hơn những lời có thể nói, em là một người vợ
tuyệt vời. Em là bạn và là người yêu của anh, em đã làm tròn mọi
điều anh cần.
Anh biết chỉ mới một năm thôi, nhưng em hãy cố gắng đừng đau
lòng. Anh muốn em được hạnh phúc kể cả khi em rơi lệ. Vì sao hoa
hồng sẽ được gởi đến cho em ư? Đó là vì khi em nhìn thấy những
cành hoa ấy, hãy nghĩ tất cả về hạnh phúc. Khi đó chúng ta ở bên
nhau và cả hai chúng cho được chúc phúc. Anh luôn yêu em và anh
biết rằng sẽ mãi như thế. Em hãy vui lòng… đi tìm hạnh phúc khi
chưa rời khỏi cuộc đời này.
Anh biết rằng điều ấy không dễ dàng nhưng anh hy vọng em sẽ tìm
thấy hạnh phúc. Hoa hồng sẽ được gởi mỗi năm và họ chỉ dừng lại
khi tiếng gõ cửa không được trả lời. Vào ngày mà người bán hoa
đã đến năm lần mà em không có ở nhà, sau lần đến cuối cùng đó
ông ta sẽ không nghi ngờ mà cầm những bông hoa hồng đến một nơi
mà anh đã chỉ cho ông ta và đặt chúng lên chỗ mà chúng ta sẽ ở
bên nhau một lần nữa.”
Tình Yêu Và Lý Trí
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người
xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống
đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.
Một ngày nọ, chúng tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó.
Thông minh đề xuất : "Chúng ta cùng chơi trốn tìm nào!". Tất cả đều
đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý trí la lớn "Này các bạn, tôi
xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé !"
Lý trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm :"Một, hai, ba...", Đức
hạnh và Thói xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ để nấp. Dịu dàng nấp sau
mặt trăng. Phản bội nấp sau những vườn bắp cải. Yêu mến cuộn tròn
giữa những đám mây. Nồng nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất. Nói
dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn. Tham lam
trốn trong một bao tải... Và Lý trí đã đếm đến bảy mươi, tám mươi...
chín mươi. Lúc này tất cả đều tìm được chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại
trừ Tình yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó
cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình yêu trong trái
tim mình. Khi Lý trí đếm tới một trăm, Tình yêu nhảy đại vào một bụi
hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình yêu cố nén đau mà
không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của
từng đóa hoa hồng ...
Lý trí bắt đầu tìm kiếm. Lười biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì
Lười biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu dàng, Nói dối, Nồng nàn, Yêu mến... cũng được
tìm thấy, chỉ trừ Tình yêu. Ghen ghét với Tình yêu, Ghen tỵ đã thì
thầm vào tai Lý trí: " Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình
yêu đấy ".
Lý trí bước lại gần và bắt đầu tìm kiếm. Lý trí đã xới tung cả bụi
hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm và
dừng lại khi trái tim của Lý trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ
máu. Tình yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra
từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình
yêu. Lý trí khóc thét lên : " Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì
đây ? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường
trở lại bây giờ ?"
Tình yêu nói: " Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại.
Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi ". Và
đó là lý do vì sao Tình yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý trí
.
Lý do cho một tình yêu
Một cô gái hỏi bạn trai của
mình :
-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai
trả lời
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em
-Em không thể suy diễn như thế được
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu
cô ấy
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh
nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em,
vì
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác
Cô gái cảm thấy rất hài lòng
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may
cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình
vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn
trai của mình
"Chào em yêu
Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây
giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu
. Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên
xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì
em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người
lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em
. Em có cần lí do nào nữa không em yêu
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa
. Còn
các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu
bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu
bạn ạ
Người đàn ông em yêu sẽ
như thế nào....
Người đàn ông thật sự yêu em, là người...
Ôm sẽ thật ấm áp, càu nhàu sẽ rất bực mình, ở gần thì ghét,
ở xa em lại rất nhớ.
Bát mì ăn dở không được để lãng phí, họ sẽ ăn nốt giùm em.
Đôi bàn chân giá rét của em áp vào đùi, họ rét nhưng họ sẽ
không bao giờ đẩy bàn chân em ra.
Đi siêu thị mua đồ, họ sẽ xách nhiều hơn em một hai cái túi
lớn, nhưng vẫn còn thừa ra một bàn tay để dắt em đi.
Đi dạo phố em sẽ thêm một người cằn nhằn, nhắc em đừng mua
linh tinh.
Kỳ kinh nguyệt, nếu tóm được em ăn vụng kem, họ sẽ là cái
người giận dữ.
Em ốm, họ có thể còn đau hơn em.
Trước khi ra khỏi nhà, mắt họ ngắm em kỹ hơn một cái gương
soi.
Là người con trai hàng tháng nhớ mua băng vệ sinh theo lịch,
là người dù cãi cọ với em dù có lỗi với em nhưng vẫn trơ trơ
mặt dầy tới cầm tay em.
Rồi sau nhiều năm, qua nhiều kỷ niệm ngày yêu nhau đầu tiên,
họ đã quên đi tất cả, quên ngày Valentine, họ cũng quên trên
đời còn có Lễ giáng sinh.
Chỉ vì muốn xem trận bóng trực tiếp, họ sẽ vứt em sang một
bên lạnh lẽo.
Họ sẽ không còn mua tặng em hoa...
Nhưng sẽ là người thường mua tặng em túi ni lông đựng rác,
băng vệ sinh, trái cây...
Rỗi rãi chả có việc gì làm họ sẽ quẩn quanh ở nhà em, nhưng
có việc họ cũng vẫn cứ quẩn quanh ở nhà em.
Làm em nghĩ, chả lẽ họ không có bạn bè nào khác sao?
Là người vô cùng thích nhìn lúc em cười to thoải mái, rồi họ
cười lại với vẻ đầy ngốc nghếch.
Người hay bỏ sót các cuộc em gọi, nhưng lại gọi tới nóng rực
máy em.
Chăm em ăn cơm, chăm em xem phim, chăm em đi mua đồ, rồi lại
nghĩ sau này sẽ chăm em những gì.
Ghét nhất sợ nhất là khi em khóc, nên chỉ nghe tiếng nức nở,
sẽ bay từ hàng nghìn km về bên cạnh em.
Họ sẽ lặng lẽ làm cho em rất nhiều điều, nhưng sẽ không kể
công.
Họ là một người tự thấy cánh tay là chiếc gối cho em.
Họ là một người có lòng dũng cảm, dám giành giật cái điều
khiển ti vi với em, song sau cùng dù thắng cũng chỉ dám
ngoan ngoãn ngồi dựa cằm vào vai em xem MTV.
Lúc xa, họ vẫn bên em vô hình.
Em một mình dựa vai khi nhớ.
Nếu bạn thấy ở bên cạnh bạn có một người như thế này, thì...
đừng để họ chạy thoát!
(Trang Hạ phỏng dịch)
Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi
lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng
bố mẹ hai bên không chấp thuận.
Rồi Alvin nhận được một học bổng du lịch. Sợ
tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến
Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của
Alvin nên Cynthia đồng ý.
Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia
nghe chị Alvin nói rằng cậu đã tới London. Nhiều tháng trôi qua,
Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi
nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói
rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cynthia
cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất
của Alvin. Cô cố quên Alvin nhưng không thể. Cynthia trở nên
tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.
Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng
chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :
- Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ
anh nhé!
Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện
thoại.
Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp
nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin
nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có
bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã
biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại
mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không.Chị gái Alvin chợt
òa khóc:
- Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói
dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô ...
Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ... Chị đã
nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi...
Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng
đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái
Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự
thật là Alvin đã mất rồi.
Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ
gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước,
điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.
Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa
bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng
họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.
- Anh đã sửa điện thoại rồi à? - Mẹ Cynthia
hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói
chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.
- Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó
hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!
***
Bạn có thể gửi câu chuyện này cho
những người mà bạn quan tâm và nói với họ những gì bạn cảm thấy
và nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào. Câu chuyện thật
buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy
biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được
tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ
quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua
những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý ...